Câu chuyện có thật về cậu bé sửa giày nghèo giữa Sài Gòn và tấm bảng "Nhận sửa giày dép miễn phí cho các anh chị vé số xích lô ba gác và người khiếm thị".Có thể khiến bạn rơi nước mắt và suy nghĩ về mình đấy
BEO.
Tên nó là Beo.
Hàng ngày nó vẫn ngồi đó,cạnh cây cột điện,trước con hẻm 549,ngó xéo qua bên kia đường là chợ Bàn Cờ luôn rần rần mỗi buổi sáng,dáng nó gầy gò,nhỏ thó,ngồi lọt thỏm giữa phố đông người, đầu luôn cúi gằm xuống,mấy ngón tay gầy đan theo từng mũi kim sợi chỉ trên những chiếc giày cũ,ít khi nào nó ngước mặt lên nở nụ cười chào buổi sớm để cầu may mắn cho một ngày mới. Tôi đi qua hàng sửa giày dép của nó,không để ý lắm đến thằng nhóc sửa giày như những thằng nhóc khác sớm mưu sinh trên đường phố,đứa đánh giày,đứa bán vé số,đứa đẩy xe bán dừa,bán chuối hay ôm thúng đậu phộng luộc nhan nhản trên mọi nẻo đường góc phố mà tôi thường gặp,cho đến một ngày tôi tình cờ nhìn thấy tấm bảng ghi dòng chử "Nhận sửa giày dép miễn phí cho các anh chị vé số xích lô ba gác và người khiếm thị".
Tôi bổng chú ý đến thằng nhỏ gầy gò sửa giày nép bên cây cột điện đó,à,thì ra em cũng là một người Sài Gòn tử tế như bao nhiêu người Sài Gòn tử tế khác đang hiện hữu trong thành phố này,sự tử tế của em không lớn lao nhưng cách tử tế của em rất đáng trân trọng,dù nghèo hèn,vất vả mưu sinh vẫn luôn nghĩ đến những người kém may mắn hơn mình.
Lựa một đôi giày cũ,sút đế tôi đem ra nhờ em dán đế lại,và thật bất ngờ khi em ngước mặt lên nhìn tôi cười chào,một nụ cười đẹp trên một gương mặt sáng bừng,cả đôi mắt cũng sáng trong và thật hồn nhiên.
"Em tên gì nhóc?"
"Dạ con tên Beo!"
Nó đáp với chút bẽn lẽn.
"Sao Beo không đi học mà đi làm sớm vậy nhóc?"
Tôi hỏi với chút ái ngại,nhưng thằng nhỏ lại cười,trả lời rất vô tư.
"Nhà nghèo phải đi làm phụ ba mẹ con chú ơi,nhà con ở dưới quê khổ quá phải dạt lên này sống,cơm không đủ ăn tiền đâu mà đi học chú!"
Thằng Beo nói về cuộc sống khó khăn của gia đình nó rất hồn nhiên,như nhà nghèo thì phải khổ,khổ thì không có tiền để đi học,khổ thì phải đi làm kiếm tiền phụ ba mẹ nên cái nghèo và cái khổ là điều hiển nhiên,không oán trách,không buồn bã,không than vãn,lời nói của em làm tôi chợt đăm chiêu.
Beo nghèo khó nhưng biết cách sống,cả câu em viết nghuệch ngoạc trên cánh của tủ đựng giày "sống là phải biết lao động mới thành công trong cuộc sống,sống thật thà mới thành người được quý trọng"như một câu tâm niệm mỗi ngày em phải nhớ khi mở cánh cửa tủ lấy giày cho khách,em đang lao động không chỉ cho em mà cho cả gia đình đang khốn khó của em,và còn nghĩ đến cả những người khốn khó khác,đứng trước thằng nhóc sửa giày bên vệ đường tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé trước nhân cách đáng quý của em.
Người Sài Gòn luôn tử tế và bao dung,có cả thằng Beo nghèo khó nhưng luôn tử tế này,họ luôn cho đi những gì họ có với những hoàn cảnh khốn khó hơn mình và mặc nhiên xem đó là điều cần thiết của cuộc sống,sự bao dung không cần tô vẽ bằng hình thức mà chỉ cần tấm lòng giữa người và người thôi.
Cậu bé này rất đáng để tôi suy gẫm,em có một nhân cách đẹp trong một thân thể gầy gò,trong bộ quần áo lấm lem và đôi tay đen nhẻm,tâm hồn em rất sáng trong như ánh mắt,như nụ cười em.
Và bạn tôi có đi đâu ngang đường Nguyễn Đình Chiễu,gần chợ Bàn Cờ,nhìn qua bên kia đường,dưới cây cột điện có hàng sửa giày dép,có một thằng nhóc đang lui cui sửa lại những đôi giày cũ,là nó đó.
Tên nó là Beo.
Hãy mang những đôi giày cũ rách của bạn đến đây để nhờ em nó sửa nhé,đó là cách giúp em nó "lao động để thành công"và trở thành người"được quý trọng"!
Chúc em luôn an lành và vui sống nha nhóc!
(30.8.2015)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét