9/25/2015

Bồ Tát Thích Quảng Đức -Người dám hi sinh vì Phật Pháp -Người dám đem thân mình dâng hiến cho Đức Phật cho lẽ phải

Mãi tới hôm nay,khi đọc bài này tôi mới hiểu rỏ lý do tại sao Hòa Thượng Thích Quảng Đức tự thiêu.
Một tấm gương về sự hiến thân cho Phật Pháp
52 năm ngày Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu.
Năm 1963. Lễ khánh thành nhà thờ ở La Vang (Quảng Trị) trùng vào dịp lễ Phật Đản.


- Ngày 6/4 (âm lịch): Tổng Thống Ngô Đình Diệm đi dự lễ khánh thành nhà thờ La Vang (Quảng Trị). Khi qua thành phố Huế, thấy cờ Phật Giáo treo rợp trời. Ngay lập tức, ông ra lệnh (bằng văn bản) bắt buộc hạ tất cả cờ Phật giáo xuống.
- Tối 8/4 (âm lịch - ngày lễ Phật Đản): Trong cuộc biểu tình trước quyết định "cấm treo cờ Phật giáo" tại Huế đã có 9 Phật tử bị bắn chết, nhiều người khác bị thương.
- Ngày 10/6 (tức 19/4 âm lich): Ủy ban liên phái bảo vệ Phật giáo đồng ý cho phép Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu theo tâm nguyện mà Ngài đã trình bày trong bức thư ngày 27/5 (nhưng khi đó Ùy ban đã không chấp nhận tâm nguyện này của Ngài). Đại đức Thích Đức Nghiệp đã đến gặp Hòa thượng để hỏi ý kiến và cho biết về sự đồng ý của Ủy ban nếu Ngài vẫn giữ tâm nguyện đó. Hòa thượng Thích Quảng Đức đã khẳng định rằng đó là tâm nguyện của Ngài. Tối hôm đó, Hòa thượng vẫn chủ trì khóa lễ Tịnh Độ tại Chánh điện của chùa Ấn Quang như thường lệ.
Kết thúc khóa lễ, Hòa thượng đã dặn lại với hai vị Đại đức (hai người đã đi chuông và đi mõ trong khóa lễ cuối cùng của cuộc đời Ngài) như sau: 


"Vì đạo pháp tôi xin hiến thân giả huyễn nầy để cho Pháp Nạn được giải thoát. Ngày mai nầy tôi sẽ từ giã cõi đời, hẹn gặp hai Thầy ở cảnh giới Cực Lạc của Ðức Phật A-Di-Ðà. Sau khi tôi tự thiêu để hiến dâng cho Phật Pháp, xin các Thầy lưu ý, vì tôi không thể trực tiếp nói điều này với các Ngài lãnh đạo:
Một là, sau khi thân tôi thiêu thành tro bụi sẽ còn lưu lại một vật gì đó cho đời, thì đó là kết quả tốt đẹp về lời Phát nguyện của tôi hiến dâng thân này cho Ðạo Pháp và đó cũng là thành quả đời tu hành của tôi.
Hai là, khi tôi thiêu, nếu tôi chết trong tư thế nằm ngửa thì nguyện vọng Phật-Giáo sẽ thành công, các Thầy cứ tiếp tục tranh-đấu. Ngược lại nếu tôi chết nằm sấp thì quý Thầy nên tìm cách đi ra các nước Miên, Lào, Thái, v.v… để mà tu, nguyện vọng tranh đấu của Phật-Giáo sẽ không thành.
Ba là, ngày di quan tài của tôi, nếu các Thầy có cảm thấy triệu-chứng gì lạ lạ, có thể là ngủ mộng thấy, có thể là cảm giác hay triệu chứng gì thì nên đình chỉ ngay, dời việc di quan qua ngày khác".
- Ngày 11/6 (tức 20/4 âm lịch): Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu. Sau đó thân thể Ngài được đưa về chùa Xá Lợi để cầu kinh. Mấy ngày sau đem đi hỏa táng. Sau khi hỏa táng, các Tăng, Ni đã mở lò thiêu để lấy tro cốt thì phát hiện 1 vật bằng nắm tay lẫn lộn giữa những mảnh tro tàn. Mọi người bàng hoàng nhận ra vật đó là trái tim của Ngài.
Sự việc Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu ngay lập tức gây chấn động toàn thế giới và được tất cả các phương tiện truyền thông quốc tế đưa tin. Điều đó khiến cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm bắt buộc phải thỏa hiệp và ký vào bản hiệp định chấm dứt đàn áp Phật giáo, bỏ lệnh cấm treo cờ Phật giáo và cho phép tự do hoạt động tu hành và hoằng truyền Phật pháp.


Nghĩ lại ba điều Hòa-Thượng Quảng-Ðức nói đêm trước ngày tự thiêu đều hiển ứng:
1. Thân thể Ngài thiêu thành tro, mà quả tim của Ngài vẫn còn đỏ hồng như trái xoài chín dưới sức nóng 4.000 độ; nóng đến nỗi lò thiêu An-Dưỡng-Ðịa đã phải nứt nẻ.


2. Khi ngọn lửa thiêu thân vừa lặn tắt, ba lần cuối đầu xá về hướng Tây, liền ngay khi đó, Ngài bật ngửa nằm im trên mặt đất giữa ngã tư đường Phan-Ðình-Phùng và Lê-Văn-Duyệt trong tiếng niệm Phật vang dội của hàng trăm chư Tăng Ni đang ngồi vây quanh chấp tay thành kính. Tư thế viên-tịch đúng như Ngài huyền ký lại, làm cho Tăng tín đồ tin tưởng vào sự thành công nguyện vọng bình đẳng tôn giáo mà quyết tâm dấn thân hơn. Chung cuộc chánh nghĩa đã thắng.


3. Ai sống trong thời 1963, nếu có lưu tâm đến thời cuộc đều nhớ ngày di quan của Hòa-Thượng Quảng-Ðức ra An-Dưỡng-Ðịa để thiêu. Theo chương trình là 10 giờ sáng. Dân chúng ở hai bên đường Phan-Thanh-Giản và đường Minh-Mạng lập hương án để tiễn đưa Ngài; nhưng mọi người đợi mãi đến hơn 12 giờ trưa mà vẫn chẳng thấy đâu. Sau đó mới nhận được thông báo của Ủy-Ban Liên Phái Bảo Vệ Phật-Giáo cho biết dời ngày di-quan. Dân chúng lúc bấy giờ vô cùng bàng-hoàng kinh ngạc. Khoảng 2 giờ chiều hôm ấy, người ta thấy năm bảy người mặc sắc phục đen lặng lẽ từ dưới bờ ruộng bước lên gở những quả mìn đã được chôn từ lúc nào trên quãng đường đất dẫn đến lò thiêu của An-Dưỡng-Ðịa.
Sau 3 lần cúi sấp, nhục thân của Bồ-Tát Thích-Quảng-Ðức đã bật ngửa ra sau đem đến niềm tin thắng lợi cho cuộc tranh đấu vì đạo pháp của toàn thể Tăng tín đồ Phật-Giáo.
Còn đây là đoạn trích nguyên văn lời tâm nguyện của Hòa thượng Thích Quảng Đức trước lúc tự thiêu:
“Tôi pháp danh Thích Quảng Đức, Hòa thượng trụ trì Chùa Quán Âm Phú Nhuận (Gia Định).
Nhận thấy Phật giáo nước nhà đương lúc ngửa nghiêng, tôi là một tu sĩ mệnh danh là trưởng tử của Như Lai không lẽ cứ ngồi điềm nhiên tọa thị để cho Phật Pháp tiêu vong, nên tôi vui lòng phát nguyện thiêu thân giả tạm này cúng dường chư Phật để hồi hướng công đức bảo tồn Phật giáo.
Mong ơn mười phương chư Phật, chư Đại Đức Tăng Ni chứng minh cho tôi đạt thành chí nguyện như sau:
Mong ơn Phật Tổ gia hộ cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm sáng suốt chấp nhận năm nguyện vọng tối thiểu của Phật giáo Việt Nam ghi trong bản tuyên ngôn.
Nhờ ơn Phật từ bi gia hộ cho Phật giáo Việt Nam được trường cửu bất diệt.
Mong nhờ hồng ân chư Phật gia hộ cho chư Đại đức Tăng Ni, Phật tử Việt Nam tránh khỏi tai nạn khủng bố bắt bớ giam cầm của kẻ gian ác.
Cầu nguyện cho đất nước thanh bình, quốc dân an lạc.
Trước khi nhắm mắt về cảnh Phật, tôi trân trọng kính gởi lời cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm nên lấy lòng bác ái từ bi đối với quốc dân và thi hành chánh sách bình đẳng tôn giáo để giữ vững nước nhà muôn thủa.
Tôi tha thiết kêu gọi chư Đại Đức Tăng Ni và Phật tử nên đoàn kết nhất trí hy sinh để bảo tồn Phật giáo.
Nam Mô Đấu Chiến Thắng Phật
Làm tại chùa Ấn Quang, ngày mùng 8 tháng 4 nhuần năm Quý Mão
Tỳ kheo Thích Quảng Đức
Kính bạch".
- Cũng không thể không nhắc đến điều này: Ngày 02/11/1963 (tức ngày 17/9 âm lịch), sau hỗn loạn đảo chính của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa (do tướng Dương Văn Minh chỉ huy) người ta đã tìm thấy xác của Tổng thống Ngô Đình Diệm cùng em trai (cố vấn Ngô Đình Nhu) trên một chiếc xe bọc thép với nhiều vết dao đâm và vết đạn súng lục. Tức là chính quyền của Tổng thống Ngô Đình Diệm và cuộc đời ông cũng đã kết thúc chỉ sau 4 tháng 21 ngày kể từ ngày tự thiêu của Bồ tát Hòa thượng Tỳ kheo Thích Quảng Đức.
Tóm lại, chiến tranh thật khủng khiếp. Cầu nguyện rằng sớm chấm dứt mọi cuộc chiến tranh trên thế giới này.
Cuộc đời mỗi con người quá ngắn ngủi. Mọi thứ có được đều sẽ mất đi, chẳng có gì bền lâu. Ngay cả Tần Thủy Hoàng, Thành Cát Tư Hãn, Naponeon, Võ Tắc Thiên, Washington... cũng chẳng giữ được giang sơn, chẳng giữ được mạng sống. Giang sơn rồi cũng vào tay người khác, mạng sống rồi cũng mất, của cải giàu sang rồi cũng vô nghĩa lúc trăm năm. Vậy thì tại sao họ không sử dụng cuộc đời ngắn ngủi để sống ý nghĩa hơn, để đem lại hạnh phúc cho bản thân mình và những người khác? Tất cả bởi ba nghiệp tham, sân, si mà làm khổ lẫn nhau. Ai biết đâu kẻ mình giết hại lại chính là cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, con cháu trong những đời kiếp trước. Hành trình của chúng ta dài lắm, cuộc đời này chỉ là một khúc ngắn ngủi, nếu không nhanh chuẩn bị hành trang công đức, trí tuệ và thành tựu pháp thì kiếp sống tiếp theo biết trôi lăn về đâu trong sáu đạo luân hồi?
Chiến tranh không có người chiến thắng, tất cả đều thảm hại như nhau, nỗi khổ đau mà không thứ gì bù đắp nổi. Đó cũng là lí do tại sao năm 1959 khi Trung Quốc đánh chiếm đất nước Tây Tạng, Đức Dalai Lama (là người đứng đầu đất nước Tây Tạng khi đó và cả đất nước Tây Tạng đang lưu vong ở Bắc Ấn Độ bây giờ) đã không đánh lại, Ngài đã dẫn theo dân chúng bỏ nước ra đi, sang Ấn Độ sống lưu vong. Rồi sau đó nỗ lực đi tìm hòa bình bằng những hành động hòa giải. Ngài nhất định không cho phép bất cứ chúng sinh nào mất mạng. Bởi giặc cũng là người, giết giặc cũng là giết người, cũng là một chúng sinh phải mất mạng trong đau khổ mà không cứu vãn nổi...
Cho nên, chúng ta đừng bao giờ quên rằng cuộc đời này rất ngắn, không đáng để phí phạm bất cứ giây phút nào để tạo ra nhân duyên cho khổ đau... Mà chúng ta hãy sống thật ý nghĩa, thật hạnh phúc, cho mình và cho hết thảy chúng sinh.
Nam mô A Mi Đà Phật !
(Hình ảnh và bài viết sưu tầm)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét